Vòng tay hạnh phúc
(LĐXH) - Liên nằm im, không nhúc nhích. Cuốn sách thay chiếc gối dưới gáy cô lạnh toát và cứng đờ. Căn phòng ngủ rộng thênh thang làm lòng cô thêm trống trải, cô đơn. Phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, những ánh nắng ban mai rọi vào làm cô chói mắt và cả tiếng chim trông lồng đang hót cũng không đủ sức kéo cô dậy khỏi chiếc giường. Hình như cô bị ốm, toàn thân nhức mỏi và ê ẩm.
Nhưng sao chẳng thấy chồng cô bên cạnh. Hôm nay là ngày chủ nhật mà, anh có đi làm đâu?. Nỗi cô đơn, ở nhà một mình với Liên trở nên quen thuộc. Cô cố gắng cử động, co duỗi chân tay cảm thấy thoải mái hơn, rồi quờ tay lấy chiếc điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ của Hà. Cô gọi lại, tiếng Hà a –lô ở bên kia đầu dây vang lên rộn rã:
- Bà làm gì mà bây giờ cầm máy thế? Ra quán cafe cũ nhé!
- Thôi! mày cứ ngồi đó đi, tao mệt không đi được.
- Lúc nào tôi cũng nghe bà than mệt và buồn thôi, chủ nhật người ta đi uống cafe với chồng với con kia kìa, còn bà cứ ru rú trong nhà thế kia có ngày chết phiền. Thay quần áo đi tôi qua chở bà bây giờ.
Nói rồi Hà cúp máy, Liên gắng dậy bước ra khỏi giường rửa mặt, trang điểm. Nhìn vào gương soi cô thấy mình trở nên hốc hác, gầy đi nhiều. Một phần do cô ốm nghén, ăn cái gì là nôn ra cái đó, phần nữa phiền muộn vì Hùng – chồng cô. Khi đang còn yêu nhau, Hùng cũng là một người ga –lăng chiều chuộng cô hết mực. Nhưng sau khi cưới, Hùng thay đổi trở thành một đàn ông gia trưởng, trịch thượng. Hùng bắt cô nghỉ việc ở thư viện một trường tiểu học của thị xã, công việc mà cô yêu thích và đúng với ngành học của cô. Nhưng Hùng cho rằng làm ở đó lương ba cọc ba đồng không đủ xăng xe, đi đám cưới và chiếm nhiều thời gian. Thế là cô phải ở nhà quanh quẩn trong 4 bức tường lạnh ngắt như con chim chồng cô mua về làm cảnh. Suốt ngày nó nhảy nhót muốn thoát ra khỏi cái lồng đó mà không được. Công việc thường ngày của cô như một barem định sẵn. Sáng thức dậy nấu đồ ăn sáng cho Hùng, sau đó đi chợ, về lau chùi nhà cửa, 11h nấu cơm trưa, chiều giặt giũ quần áo, tưới cây rồi nấu cơm tối… Nhưng bữa ăn tối cô thường ăn cơm một mình vì Hùng thường đi nhậu nhẹt với bạn bè hay đối tác làm ăn, khuya về thì say mèm lăn ra ngủ mà không quan tâm tới vợ mình thế nào. Bởi anh nghĩ phụ nữ sau khi lấy chồng chỉ cần công việc nội trợ là đủ rồi còn kinh tế gia đình người đàn ông là trụ cột. Thực tế mà nói, kinh tế vợ chồng Liên rất khá giả, nhà cửa hai tầng khang trang, chồng làm ở Ban quản lý dự án thị xã có ô tô riêng đi về. Nhìn vào đó thì ai cũng nghĩ rằng Liên sướng nhất trần đời rồi còn gì, nhiều người mơ ước mà không có được. Nhưng có ai ngờ rằng, ngồi trên đống vật chất giàu có, nhung lụa đó mà cô lại buồn và cô đơn đúng như người ta nói “người giàu cũng khóc”.
Đang ngồi suy nghĩ bổng chuông ngoài cổng reo lên, cô biết ngay là Hà đến. Cô ra mở cổng, Hà vẫn không khỏi càu nhàu:
- Giời ạ! Sao không thay đồ đi?
Liên vẫn không muốn đi nhưng Hà cứ giục mãi, cuối cùng cô phải chịu ngồi lên xe của Hà. Đến quán cô thấy mình như lạc lõng hơn khi chứng kiến từng đôi vợ chồng cùng con cái ngồi uống cafe trò chuyện trông thật hạnh phúc. Cô cũng khát khao cảnh tượng ấy. Bỗng Cường - chồng của Hà hỏi:
- Em uống gì?
- Cho em ly sữa nóng.
- Hùng đâu mà để em ở nhà một mình?
- Anh ấy đi gặp một số người trong ban quản lý dự án.
Cô kiếm cớ nói vậy chứ chằng biết Hùng đi đâu, khi cô thức dậy chẳng biết Hùng đi lúc nào.
- Cái thằng này làm việc cả tuần, cuối tuần đưa vợ con đi chơi, uống café chứ. Để anh gặp nó xử vụ này. Cường nói tiếp.
10h mọi người chia tay ra về, Hà chở cô về lại ngôi nhà lạnh lẽo của mình, nói thực cô muốn lang thang đâu đó cho vơi nỗi buồn nhưng chẳng biết đi đâu nữa ở cái thị xã nhỏ bé này ngoài các quán cafe và quán nhậu. Bước vào nhà chân cô nặng trĩu, cô vứt túi xách rồi nằm xuống giường chẳng thèm nấu ăn. Bổng tin nhắn điện thoại reo lên là của Hùng “trưa nay em cứ ăn trước đi nhé! Anh đi có việc”, lại là bản tin quen thuộc, cũ rích với cô chẳng có gì bất ngờ. Ăn cơm một mình trở nên bình thường mà trưa nay cô chẳng thèm ăn nữa. Ngoài trời những cơn gió nhè nhẹ thổi vào song cửa làm cô thiếp đi trong giấc ngủ mơ màng.
*******************************
“Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao…”, Cường vừa quét dọn bếp vừa hát. Chuông điện thoại đỗ hồi lâu, đang làm lỡ việc nên Cường cầm máy muộn. Anh nhấn nút xanh, tiếng Hùng ở bên kia đầu dây vang lên:
- Đang ở đâu thế? Lên đây mau, ở quán Thủy Hoa Viên nhé!
- Tao bận rồi không đi được, hôm nay là ngày đặc biệt của vợ
- Ối dào! tối về tha hồ với vợ
- Không, tao xin khất, bữa khác. Ngày hôm nay là ngày sinh nhật vợ, tao lên kế hoạch rồi. À! mà khoảng 7h tối mày chở Liên qua chơi luôn.
Cường tắt máy sau khi nghe tiếng Hùng lầm bầm: thằng này bị khùng, bày đặt tổ chức sinh nhật vợ.
Là bạn thân của nhau nhưng Cường trái ngược với Hùng hoàn toàn. Cường rất quan tâm đến cuộc sống gia đình. Ngoài công việc ở cơ quan anh cũng đưa đón con cái đi học, bữa nào vợ bận anh cũng đi chợ và về nấu ăn. Nói chung công việc nội trợ anh cũng rất đảm đang không thua kém gì phụ nữ. Hôm nay anh chuẩn bị món quà bất ngờ dành tặng vợ đó là vào bếp tự nấu một món ăn mà vợ yêu thích. Nghe tiếng xe máy vợ về, anh rất hồi hộp. Hà lên tiếng: Anh ơi! Anh đón con về chưa?
Hai bố con ở trong phòng đi ra trên tay cầm một cái bánh sinh nhật thật to cùng hát “Happy birthday to you / Happy birthday to you…..” khiến Hà tròn xoe mắt và vô cùng hạnh phúc.
Đứa con gái lên tiếng: Mẹ biết không hôm nay bố xin nghỉ sớm để về làm sinh nhật tặng mẹ đó.
- Ôi! con gái yêu của mẹ, mẹ cảm ơn hai bố con. Anh! Em hạnh phúc quá. Chỉ cần anh nhớ đến ngày sinh nhật của em là em vui rồi, còn bày biện nấu nướng làm gì nữa, rồi lau chùi dọn dẹp mọi thứ.
- Có gì đâu em, em tưởng đàn ông các anh chỉ có biết công việc và uống rượu thôi à. Một khi vào bếp là trổ tài đó nghe. Mà em biết không, có vào bếp anh mới thấu hiểu được nỗi vất vả công việc nội trợ của phụ nữ, đúng là công việc không tên không tuổi này chiếm nhiều thời gian và mệt mỏi.
- Thế bây giờ anh mới hiểu à, phụ nữ chúng em chịu nhiều thiều thiệt thòi hơn nam giới. Ngoài công việc ở cơ quan, còn việc nhà nữa chứ mà có ai hiểu cho đâu. Lâu nay người ta cho rằng đó là bổn phận của người phụ nữ nên không được kêu ca, than vãn.
- Thế bây giờ có người hiểu em rồi và muốn chia sẻ việc bếp núc với vợ nữa, em nghĩ sao?
- Anh chỉ khéo nịnh thôi! Hà vừa nhìn chồng vừa mắng yêu.
- À! Anh ơi ở cơ quan em đang lấy ý kiến đề bạt vào chức trưởng phòng đó. Em nằm trong danh sách đề cử, có 5 người mà chỉ mình em là nữ thôi. Mấy chị em nói lần này bỏ phiếu cho em để trong cơ quan chức danh có nam có nữ như luật bình đẳng giới mà chúng ta tập huấn. Còn anh, anh có ủng hộ em không?
- Sao lại không, có vợ làm sếp là oai lắm chứ. Anh sẽ làm hậu phương vững chắc cho em thăng tiến.
Hai vợ chồng nói chuyện rôm rả quên gắp thức ăn khiến cô con gái lên tiếng:
- Ba mẹ say sưa nói chuyện để thức ăn nguội hết kìa.
*****************************
Một buổi chiều Cường chạy xe trên đường về bỗng Hùng gọi to “Cường”. Cường quay xe lại và tấp vào bên vệ đường. Hùng nói:
- Chúc mừng bà xã ông nhé lên chức trưởng phòng
- Cái chức cỏn con đó có gì to tát đâu
- Rảnh không đi đánh vài chén cho vui.
- Ông ngày nào cũng nhậu, tại sao tối qua tôi bảo chở Liên sang chơi dự sinh nhật Hà mà ông không đến?
- Uống về say rồi còn nhớ gì nữa, thôi hôm nay tôi chuộc lỗi vậy.
- Trách thế thôi, bây giờ tôi phải đi đón con gái.
- Công việc đó là của vợ, ông làm làm gì?
- Không có việc gì là của vợ hay của chồng cả, ở cơ quan ông không triển khai luật bình đẳng giới à!. Mà tôi nghe Hà kể cái Liên đang buồn về ông lắm đấy, nghe nói biết kết quả siêu âm là con gái ông thất vọng lắm hả?. Thời buổi này là buổi nào mà ông còn tư tưởng trọng nam khinh nữ vậy. Ông biết không có con gái tuyệt vời lắm nhé, mến ba hơn mẹ. Ngày sinh nhật ba mẹ đều nhớ cả và còn nói những lời yêu thương “con yêu ba”. Ông thay đổi định kiến đi. Sau này lớn lên con gái tôi nói thích học ngành kiến trúc, tôi sẽ ủng hộ. Nhiều người cho rằng đây là nghề của nam giới, con gái nên học sư phạm hay cái gì đó nhàn rỗi. Bữa nay con trẻ suy nghĩ khác lắm, không phải như ngày xưa “ bố mẹ đặt đâu con ngồi đó”. Thôi đến giờ đón con rồi, tôi đi đây.
Tiếng xe máy của Cường vút qua và những lời nói lúc nãy khiến Hùng suy nghĩ. Thì ra từng ngày trôi đi anh đã không nhận ra những gì thực tại mình đang có. Anh chỉ biết đến công việc và cuộc liên hoan tiệc tùng cùng bạn bè mà quên đi người vợ thân yêu của mình. Anh cứ tưởng rằng cho vợ nghỉ việc ở cơ quan để ở nhà an nhàn, bớt vất vả là đem lại niềm vui cho cô ấy, mà anh không biết đó là nổi buồn, nổi cô đơn của vợ anh. Liên là một cô gái trẻ tràn đầy sức sống khát khao được làm việc, được cống hiến thế mà anh lại giam cầm trong ngôi nhà 2 tầng, xung quanh bốn bức tường vắng lạnh. Anh có cảm nhận điều đó của cô ấy không?. Vả lại cách sống của anh không hề quan tâm, chia sẻ với vợ khiến tình cảm vợ chồng thêm xa cách. Thêm vào đó định kiến của anh sinh con trai dù không la mắng nhưng với cách xử sự của anh làm cô ấy thêm đau lòng. Chợt anh quay xe lại không đi nhậu nữa. Anh nhớ tới Liên, người phụ nữ từng pha cho anh ly cafe buổi sáng, ủi đồ cho anh, thắt cà- vạt cho anh mỗi khi anh đi làm hay ngồi một mình đợi anh về ăn cơm…Người phụ nữ sống cam chịu vì anh.
Trong anh chợt lóe lên suy nghĩ, anh tìm mua một bó hoa hồng, anh cảm thấy hơi ngượng ngập vì lâu lắm rồi anh mới mua hoa tặng cô ấy. Nhưng quan trọng là anh có thể đem đến điều bất ngờ cho người vợ của mình. Hẳn Liên sẽ hạnh phúc biết bao khi có người đàn ông ôm bó hoa đứng trước mặt mình. Nàng đứng dậy, trong một phút ngỡ ngàng nàng nhìn vào mắt anh. Anh trở nên luống cuống, giọng ấp úng “ chúc mừng em và con của chúng ta, tha lỗi cho anh nhé. Ngày mai anh sẽ xin việc cho em làm trở lại. và nếu em thích thì cứ tham gia các hoạt động ở khu phố, cơ quan hay gặp gỡ bạn bè”. Người phụ nữ đứng trước mặt anh đưa tay gạt nước mắt, nàng không nói gì ôm anh vào lòng và nàng cũng cảm nhận một vòng tay hạnh phúc đang quàng lấy mỉnh. Ngoài kia tiếng chim hót lảnh lót như chúc mừng niềm hạnh phúc trở lại ngôi nhà này.
Thanh Lê
TIN LIÊN QUAN
TAG: